ẢO THIÊN THANH - Trang 93

Mợ thích làm " bạn trẻ " hơn...
Vĩnh cười nói một câu mà khi nghe xong Thanh có vẻ tư lự.
Bảo lãnh mợ sang đây Vĩnh lời lắm. Mợ vừa là vợ lại vừa là bạn của
Vĩnh...
Còn thiếu... Vĩnh quên mất mợ còn là mợ của Vĩnh nữa...
Vĩnh cười.
Chữ mợ có nhiều nghĩa lắm mợ biết không?
Thanh nguýt ông chồng giả lẻo mép của mình.
Biết...
Cười hắc hắc Vĩnh đậu xe vào Rainbow Parking Area. Đeo packback vào
vai xong Vĩnh cười.
Mợ sẵn sàng chưa?
Rồi... Mình đi đâu hả Vĩnh?
Rainbow Falls Trail...
Theo con đường mòn hai người từ từ leo lên một ngọn đồi cao. Đứng trên
đỉnh đồi Thanh im lìm ngắm cảnh. Nắng lên cao nhưng không khí vẫn còn
gai gai lạnh. Sương mù giăng giăng khắp nơi biến vùng rừng núi thành lung
linh mờ ảo. Tiếng chim hót đâu đây. Trong sự tĩnh lặng của núi rừng nàng
như nghe được tiếng đá thì thầm. Tiếng thở của rừng cây. Tiếng đất chuyển
mình. Tự dưng nàng nhớ nhà. Nhớ tới Pleiku, nơi nàng đã sinh ra dù nàng
không biết nhiều gì về Pleiku vì phải rời bỏ nơi chôn nhau cắt rún lúc còn
nhỏ. Những điều nàng biết chỉ do lời kể lại của ba. Dù không sinh ra ở
Pleiku, nhưng ba của nàng yêu xứ sở thơ mộng này như chính quê làng của
ông ta. Ông ta đã vẽ vời, thêu dệt và ghi vào trong óc đứa con gái nhiều
mộng tưởng để biến Pleiku như là xứ thần tiên.
Bước ra đứng nơi ghềnh đá Vĩnh hét lớn.
Mợ Thanh... Thanh...
Tiếng hét của Vĩnh dội vào núi rừng gây thành âm hưởng trùng trùng lập
lại hàng trăm ngàn lần tiếng thanh... thanh... thanh... thanh... Rưng rưng
nước mắt Thanh thở dài. Nàng cảm thấy thương và quí mến người cháu,
người chồng và mới đây người bạn của mình càng lúc càng nhiều hơn. Sở
dĩ nàng thở dài là vì nàng chợt khám phá ra một điều là càng ngày nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.