ẢO THUẬT THẦN TỌA - Trang 503

tay với sắc mặt vui mừng và kích động. Lotter, Phyllis và Herodotus vỗ tay
với biểu cảm phức tạp và còn mang theo sự ngưỡng mộ.

Victor đi ra từ sau bàn sách, vừa đi về phía Lucien vừa vỗ tay, nói với

giọng run rẩy:

“Đây mới là âm nhạc, âm nhạc thật sự!”

Lucien thấy tâm trạng và trạng thái ông ấy khôi phục thì vui vẻ mỉm

cười rồi nói: “Cảm ơn sự khen ngợi của ngài, ngài Victor. Tôi nghĩ ngài
nhất định đã có được cảm hứng từ trong giai điệu này, nhất định có thể sửa
lại và hoàn thiện những chỗ tôi soạn nhạc chưa tốt hoặc không thể soạn ra
được, vậy tại sao không đi thỉnh cầu chủ tịch Othello, công chúa Natasha
thay đổi nhạc khúc chứ? Tôi nghĩ ngài nhất định sẽ có một khúc nhạc giao
hưởng rất hay.”

Ý của câu nói này tất cả mọi người đều hiểu, đây là cái cớ mà Lucien

đã chuẩn bị sẵn, dùng cách thức người khác không thể từ chối được để
“kích phát” cảm hứng của Victor, từ bỏ vinh dự đáng được nhận. Trên mặt
đám người Lotter và Phyllis xuất hiện sự vui sướng phấn chấn và kích
động, còn Lane thì nhìn sang phía Victor.

Victor lập tức ngớ ra rồi im lặng, biểu cảm trên mặt ngoạn mục và

phức tạp chưa từng có. Có vui thích, có vui sướng, có mừng vui thanh thản,
có tham lam, có phấn khởi, có do dự, có đấu tranh, có hồi ức… giống như
trong lòng đang tiến hành chiến đấu quyết liệt vậy.

“Ngài Victor, tôi không phải tặng cho ngài, để tôi ở vị trí tác giả thứ

hai là được rồi. Bản thân tôi hoàn toàn không thể hoàn thiện được nhạc
khúc, đây là thứ ngài đáng nhận được.” Lucien tiếp tục xua tan cảm giác có
tội về đạo đức của Victor.

Trong mấy ánh mắt tràn đầy kỳ vọng, Victor bỗng nhiên thở dài một

hơi, biểu cảm yên bình trở lại, mang theo sự đáng tiếc và giải thoát rồi cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.