ẢO THUẬT THẦN TỌA - Trang 534

Nhìn bóng lưng của Wolf biến mất ở khúc cua, Victor không nhịn

được mà cười lên: “Ngạo mạn sinh ra thành kiến, thành kiến khiến người ta
ngu xuẩn, còn ngu xuẩn thì luôn sẽ nhận cay đắng. Wolf chỉ cần hơi thông
minh một chút, tìm chủ tịch Othello và Joseph xác nhận thì sẽ không nói ra
những lời đó, chúng ta không có nghĩa vụ ngăn cản hắn nhận trừng phạt.
Được rồi, Lucien, tinh thần cậu mệt mỏi thì về nghỉ ngơi một ngày, bắt đầu
ngày mai cho đến trước buổi hòa nhạc đều phải đến giúp ta soạn lại nhạc
khúc và giúp dàn nhạc luyện tập. Việc của thư viện ta sẽ đi tìm ngài Hank
thương lượng.”

Thương thế của Lucien vẫn chưa khỏi, quả thực cần nghỉ ngơi và hồi

phục, do đó hắn không cãi lại mà về phòng nghỉ lấy ô rồi cùng Elena đi
xuống sảnh lầu một.

“Tại sao cô lại nhìn tôi như vậy?” Lucien bị ánh mắt hiếu kỳ, kinh

ngạc, nghi hoặc của Elena làm cho có hơi không thoải mái.

Elena quan sát cứ giống như lần đầu nhìn thấy Lucien vậy, lúc sắp đi

đến lầu một mới nói: “Tôi cảm thấy anh không phải là Lucien mà tôi quen
nữa rồi, tuy lúc anh chỉ bảo kiến thức âm nhạc cho tôi thì tôi đã biết anh có
tiến bộ rất nhanh về âm nhạc, nhưng có thể soạn một nhạc khúc, một tác
phẩm được ngài Victor và chủ tịch Othello khen ngợi thì thật là việc tôi
không thể tưởng tượng được. Vừa nãy, trước khi nghe được thì dù tôi nằm
mơ cũng chưa từng mơ thấy việc này.”

Lucien xuôi tay: “Tôi cũng không biết là chuyện gì, sau khi có cảm

hứng thì lại có thể viết nhanh như vậy, có lẽ là vì cảm hứng này đến từ tâm
trạng trong lòng của tôi, đến từ sự từng trải hơn mười năm qua của tôi.”

Elena vẫn còn lờ mờ về chu kỳ sáng tác nhạc, nghe Lucien nói xong

thì cười nói: “Có lẽ anh là thiên tài âm nhạc thật sự, Lucien. He he, tôi ngay
từ đầu đã tin anh, sau khi trở thành nhạc sĩ xuất sắc thì đừng quên người
bạn này nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.