ẢO VỌNG DU HỌC - Trang 43

nhiều tiền, đã nhờ một giáo viên người Việt Nam làm việc tại một trường
đại học của Pháp, "chạy" cho đứa con gái của mình không vượt qua được
kỳ thi tuyển tiếng Pháp. Nhưng tiếc thay! Ở Pháp, làm sao có thể làm được
những việc như vậy!
Cũng may, ở Phòng Cảnh sát, tuy đông người, nhưng không đông bằng
số người xếp hàng và chờ ở Sở Cảnh sát, nên 9 giờ mở cửa, 9 giờ 30 phút
Bình đã lọt được vào phòng trong. Tiếp tục xếp hàng. Bình tự nhủ phải
bình tĩnh, phải cố gắng vận dụng tất cả những kiến thức tiếng Pháp đã được
học để có thể trình bày một cách rõ ràng. Bình hình dung những câu hỏi mà
nhân viên cảnh sát có thể đặt ra. Nhưng khốn thay! Tự nhiên Bình thấy đầu
óc mình trống rỗng, chữ nghĩa bay đi đâu hết.

Đang lo lắng, Bình bỗng nghe tiếng gọi, mời số 69 đến bàn số 2, Bình đi
ngay đến bàn số 2. Bình đưa hồ sơ cho cô nhân viên rồi lấy hết sức bình
sinh để nghe, để nói. Lạ thay! Cô ấy chẳng hỏi gì cả. Cô ấy lật qua lật lại hồ
sơ, giữ lại, rồi trao cho Bình một cái phiếu hẹn. Hóa ra ở Phòng Cảnh sát
quận, người ta không giải quyết mà chỉ xem hồ sơ, tính chất công việc của
đương sự rồi cho người ấy cái giấy ghi ngày, giờ cuộc hẹn với người ấy tại
Sở Cảnh sát. Mấy năm đầu mới đến Pháp, không ai có thể đến thẳng Sở
Cảnh sát mà không qua Phòng Cảnh sát.

Trước đây, Bình đã không hỏi Thái một cách kỹ càng. Giờ đây, Bình lại
thấy ngại, không muốn hỏi ai cả. Chính vì vậy, sự việc xảy ra làm Bình cứ
ngơ ngơ, chẳng hiểu ra sao cả. Với phiếu hẹn này. Bình phải chờ một tháng
sau mới đến Sở Cảnh sát tiếp tục công việc của mình được.

* * *

Tối hôm đó, về đến nhà, Bình chẳng muốn ăn uống gì cả. Mới 9 giờ tối (ở
Pháp, 9 giờ tối là chưa muộn, mặc dù mùa đông, trời lúc đó vẫn chưa tối
hẳn), Bình đã lên giường nằm, để nguyên cả quần áo. Bỗng có tiếng gõ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.