anh, trao đổi vơi anh, thật alf đặc biệt. Anh mơ hồ “ừ” một tiếng, lẳng lặng
quyết định rửa tay cho cô thêm lần nữa.
Chân Ái hoàn toàn rơi vào vòng suy luận đó, không nhận ra tay mình đã
được rửa sạch từ lâu: “Vậy anh nhìn ra được gã làm việc có trật tự, là người
theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ là từ cấu tạo bom à?”
“Đối với kẻ đánh bom bình thường mà nói, quả bom kia đã vô cùng tinh
tế rồi. Gã còn sử dụng cân bằng thủy ngân, gã rất có trí tưởng tưởng và sức
sáng tạo, làm tác phẩm của mình trở thành nghệ thuật.”
Chân Ái đổ mồ hôi lạnh, người có thể nghiên cứu vũ khí giết người như
nghệ thuật, quả nhiên biến thái khủng khiếp. Người như vậy thật không thể
giữ lâu: “Vậy làm sao anh biết kẻ tình nghi ở trong hình của anh?”
“Bom là một loại vũ khí có lực sát thương và sức phá hoại rất mạnh, là
sự kết hợp cảu trí tuệ và lực lượng siêu nhiên, quá trình chế tạo càng nguy
hiểm, khoảnh khắc nổ tung lại càng mang đến sự đồng cảm và hưởng thụ
không hề tầm thường cho người chế tạo. Khiêu vũ với nguy hiểm hơn mấy
trăm nghìn giờ, gã đó sẽ bỏ qua khoảnh khắc phát huy công dụng sao?”
Chân Ái hiểu thông suốt gật đầu: “Cho nên gã sẽ ở hiện trương chờ xem
vụ nổ.”
Lời này khiến Ngôn Tố sửng sốt, anh quên mất một chi tiết! Anh lấy
điện thoại di động ra, không quan tâm bàn tay còn ướt, gọi điện thoại cho
Blake: “Phạm vi kẻ tình nghi thu nhỏ lại, hắn luôn ở trong gian triển lãm
văn hóa nào đó. Như vậy mơi có thể thường xuyên quan sát bom trên bậc
thang mà lại không bị bất cứ ai nghi ngờ.”
Anh nhanh chóng nói xong rồi cúp điện thoại, sát đến ôm Chân Ái, khen
ngợi: “Cô gái thông minh.”