- Các ông Phôven và mấy người em họ tên là Prôvôxt. Họ vừa dọn
nhà đi sáng nay. Còn lại hai gia nhân... chúng vừa đi nốt.
-
Chà
! - Ganimar xỉu xuống một cái tràng kỷ miệng lẩm bẩm, - thế
là đi tong một mẻ lưới
! Arxen Lupanh và toàn bộ băng của hắn ở cả trong
nhà này.
Bốn mươi phút sau, có hai ông đi xe hơi ra ga Bắc. Họ vội vã đi về
phía đoàn tàu tốc hành Cale. Theo sau họ là một người phu khuân vác hai
tay xách hai va li.
Một trong hai ông, tay bị bó bột, mặt tái trông vẻ ốm yếu, ông kia ra
vẻ vui lắm.
- Nhanh lên anh Uynxơn, khéo lại nhỡ tàu bây giờ. Chà tôi không bao
giờ quên mười ngày vừa qua.
-
Tôi cũng vậy.
-
Thích thật, sao lại có những cuộc đọ sức hay đến thế nhỉ.
-
Những cuộc chiến đấu tuyệt vời
!
- Tuy có dăm ba nỗi buồn phiền nho nhỏ...
-
Rất nhỏ ấy.
- Nhưng cuối cùng, chiến thắng hoàn toàn
! Arxen Lupanh bị tóm cổ.
Viên kim cương xanh trả về chủ cũ
!
- Và tôi bị gãy một cánh tay
!
-
Ồ ! Một khi thắng lợi như thế, sá gì một cánh tay gãy
!
- Hơn nữa lại là cánh tay của tôi
!
-
Ôi dào
! Anh Uynxơn, anh nên nhớ đúng cái lúc anh nằm rên rỉ với
cánh tay đau ở bệnh viện, tôi lần ra được sợi chỉ dẫn đường trong đêm tối
đấy
!
- May mắn quá !
Tiếng loa của nhà ga vang lên: "Mời quý khách khẩn trương lên tàu
vào trong toa ổn định chỗ ngồi. Tàu sắp chạy".
Người phu khuân vác leo lên một toa vắng, xếp hai cái va li lên giá đỡ
hành lý. Trong khi đó Heclốc Sôm vất vả mới kéo được anh chàng Uynxơn
bất hạnh lên được mấy bậc cao của toa xe.
-
Sao, Uynxơn
? Anh không leo được à
? Cố lên nào
!
- Tôi cố lắm đấy chứ
!
- Nhưng sao lại khó khăn thế
?
-
Tôi có một cánh tay sử dụng được thôi.
- Ôi dào
! - Héclốc vui vẻ nói, - anh lắm chuyện quá. Anh tưởng chỉ
mình anh ở trong tình trạng như thế thôi à
? Những người bị cụt một tay thì
sao hả
? Nào
! Thôi, lên được rồi. Khá lắm
!