"Không sai, chuyện gì cũng có thể!"
"Vậy. . . . . ." Âu Thiển Thiển chậm rãi nói "Cô có thế để cho tôi trong
vòng một tuần lễ mang thai con của Hàn Đông Liệt sao?"
Nghe được lời của cô..., Tuyết Nhi đột nhiên cả kinh, "Cái gì? Cô muốn
mang thai con của anh Đông Liệt? Không được, chỉ có chuyện này không
thể!"
Nếu như cô đã mang thai, thì cô sẽ là con dâu thật sự của nhà họ Hàn,
còn cô thì phải làm sao? Không thể, anh Đông Liệt là của cô, cũng chỉ có cô
mới có thể mang thai con của anh ấy. Cô gái này là cố ý đưa ra yêu cầu như
thế sao?
Âu Thiển Thiển sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, cho nên chỉ cười cười
mà nói "Cô đã làm không được, vậy chúng ta không có gì để nói rồi, đơn ly
hôn này, tôi sẽ không ký, cho dù chính Hàn Đông Liệt mang đến bảo tôi ký
tên ly hôn, tôi cũng sẽ không ký!"
"Cô. . . . . . Không phải là cô không thích anh Đông Liệt sao?" Tuyết Nhi
đột nhiên tò mò, rõ ràng là cô nói bí mật chuyện kết hôn, nhưng tại sao đến
chết vẫn không chịu buông tha anh Đông Liệt, còn nói muốn sinh con, cô
rốt cuộc có mục đích gì?
Âu Thiển Thiển nhìn Tuyết Nhi, trực tiếp nói "Đúng, tôi không thích hắn,
hơn nữa tôi rất ghét hắn. . . . . . Chỉ là, ta muốn sinh cho hắn một đứa con!"
Đúng vậy, cô không thích người đàn ông này, cô chính là vì chị mới đến
gần hắn, cũng chỉ là như vậy!
Cô không ngừng tự nói với chính mình như vậy, nhưng từ tận đáy lòng
vẫn có một câu hỏi, chung quy lại là muốn hỏi: " Không thích thật sao? Hay
là đang trốn tránh? "