như thế? Anh không thích Tuyết Nhi sao?"
"Tôi cho tới bây giờ không có nói thích em, em về nhà nhanh lên cho tôi,
có nghe hay không!" Hắn lạnh lùng nói xong, liền đứng dậy hướng phòng
của Âu Thiển Thiển mà đi. Về vấn đề này, hắn muốn đi hỏi cô.
Tuyết Nhi thấy hắn bỏ đi, chợt hốt hoảng bắt cánh tay hắn lại, bày ra bộ
dáng tội nghiệp nói "Em biết rồi, em sẽ về ngay, anh Đông Liệt đừng tức
giận nha, hai ngày nữa em sẽ tổ chức một bữa tiệc, anh sẽ đến chứ, phải
không?"
"Tôi rất vội, không có thời gian!"
"Anh có thể đi cùng Âu tiểu thư mà, hai người cùng đi, có được hay
không vậy?" Tuyết Nhi bắt đầu cố gắng nhõng nhẽo.
"Tôi không muốn nói lần thứ hai!"
Tuyết Nhi cau mày, có chút tức giận, "Nếu như anh Đông Liệt không đi,
vậy em cũng không đi, em sẽ ở lại đây, dù sao trước kia em cũng đã ở đây
rồi, bác trai Hàn và bác gái Thư Nhã chắc chắn sẽ đồng ý, anh đừng hòng
đuổi em đi!"
Hàn Đông Liệt thu lại tầm mắt, bực bội hất tay của cô ra nói "Tôi biết rồi,
ta sẽ đến, em đi đi!"
Trên gương mặt đáng yêu của Tuyết Nhi lộ ra nụ cười gian xảo, vui vẻ
nhón chân lên, hôn lên mặt hắn một cái, sau đó buông cánh tay hắn ra nói
"Vậy hôm nay em đi về, anh Đông Liệt nhớ phải tới nha!"