cô cũng không nói một tiếng cám ơn với hắn, cho tới bây giờ cũng không
có nói một câu đàng hoàng với hắn.
"Cà phê. . . . . . Còn là nhiều sữa ít đường sao?" Cô thuận miệng hỏi.
Nghe được câu hỏi của cô, Lôi Minh có chút sửng sốt một chút, sau đó
ngẩng đầu cười trả lời, "Đúng!"
Nhìn cô xoay người rời đi, hắn lại không nhịn được lấy tay che miệng
mình muốn cười thành tiếng, thì ra là cô vẫn không quên sở thích của hắn,
có lẽ ở sâu trong nội tâm của cô, hắn vẫn còn vị trí ở đó.
Mười ba năm trước, khi cô bị mang vào Thiên Quốc gia, hắn đã thật sự
thích cô, cho tới bây giờ hắn cũng không tin vào tình yêu, càng không tin
vào chuyện vừa gặp đã yêu, thế nhưng khi đối với một cô gái nhỏ hơn mình
mười tuổi, hơn nữa còn là một cô gái mới mười tuổi mà vừa thấy đã yêu.
Có chút buồn cười, nhưng lại chính là khắc cốt ghi tâm. . . . . . Cô là cô
gái đầu tiên đối cười với hắn. . . . . .
Nhớ lại, mười ba năm trước:
Lần đầu tiên hắn thi hành sát thủ nhiệm vụ và trở lại Thiên Quốc gia, trên
người của hắn dính đầy máu tươi của người, mọi người nhìn thấy hắn đều
lộ ra vẻ mặt sợ hãi, mà hắn cũng không để ý tới vẻ mặt của những người đó,
một mình đi đến phòng làm việc của boss!
Nhưng mà, khi đi vào phòng làm việc của boss thì lại thấy một cô gái nhỏ
mặc quần trắng, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon, hai người bốn mắt
nhìn nhau, ánh mắt cô như kim cương sáng ngời của lập tức chiếu sáng hai
mắt hắn.
Cô sững sờ nhìn hắn, sau đó đứng dậy đi chầm chậm tới trước mặt của
hắn, nhíu mày, nhìn hắn nói “Anh, anh bị thương sao?”