Dùng sức đẩy hắn ra, sau đó nhảy thật nhanh xuống giường, oán trách nói
"Tôi mới không ở cùng anh, anh là heo sao? Lại muốn ngủ ba ngày? Nhưng
tôi không rãnh cùng anh."
Hàn Đông Liệt nghiêng người nằm ở trên giường, sắc mặt tac mị nhìn cô
nói "Bà xã, mặt của em đang đỏ, là em xấu hổ sao?"
"Cái . . . . . . Cái gì? Xấu. . . . . . Xấu hổ? Tôi không có, chỉ là tôi cảm
thấy rất nóng, cho nên mới . . . . . . đỏ mặt. . . . . ." Càng nói thì cô càng cảm
giác mình có vấn đề, hơn nữa nhiệt độ trên mặt cũng càng ngày càng cao.
Trời ạ, cô là thế nào đây?
Hàn Đông Liệt nhìn dáng vẻ phòng bị của cô, trên khóe miệng nở nụ cười
hạnh phúc giống như là ăn mật.
"Anh không cần dùng ánh mắt đó nhìn tôi!" Âu Thiển Thiển đột nhiên
rống to.
"Tại sao?" Hắn hỏi.
"Không có lý do gì, chỉ là không cho phép nhìn." Cô trợn mắt rống to,
nhưng vẫn không thể cho giấu dáng vẻ lúng túng, cô lập tức xoay người,
vội vã nói "Tôi muốn đi rửa mặt, ann cũng mau rời giường đi!"
Nói xong, cô liền đi như chạy vào phòng tắm.
Hàn Đông Liệt nhìn bóng dáng của cô, đợi lúc cô đóng cửa, hắn lật người
nằm như chữ “đại” ở trên giường, hai mắt nhắm lại nhớ lại tất cả mọi
chuyện xảy ra tối hôm qua, cảm xúc của cô còn để lại trên thân thể của hắn,
nhưng đột nhiên hắn nghĩ tới lời nói tối hôm qua của cô, không khỏi đột
nhiên mở mắt thật to, nhìn trần nhà.