"Hàn Đông Liệt, anh buông tôi ra, buông tôi ra, buông tôi ra. . . . . ." Âu
Thiển Thiển không ngừng lặp lại ba chữ, giống như điên rồi , muốn hắn
buông tay của mình ra.
Khi hai người đang lôi kéo, Tuyết Nhi xuất hiện lần nữa ở trước hai
người , thấy như vậy, nghe hai người nói, cô đại khái hiểu được xảy ra
chuyện gì.
Chạy mấy bước tới, kéo tay Hàn Đông Liệt nói, " anh Đông Liệt, anh
buông cô ấy ra đi, bác Hàn cùng cô Thư Nhã hôm nay trở lại, phi cơ sẽ đến
nhanh thôi , chúng ta đi đón đi!"
"Em nói cái gì? Bọn họ sẽ về ? Tại sao tôi không biết?" Hàn Đông Liệt
kinh ngạc nhìn Tuyết Nhi, nhưng tay vẫn như cũ không có buông ra.
" Sáng sớm hôm nay em mới biết , cho nên mới phải vội vội vàng vàng
tới tìm anh đó!" Tuyết Nhi mặt đỏ lên, không nghĩ tới vừa tới nơi này lai
thấy cảnh đó, thân thể anh Đông Liệt. . . . . .
"Đáng chết!" Hàn Đông Liệt mắng một câu, cau mày thật chặt . Tối ngày
hôm điện thoại di động của Âu Thiển Thiển và của mình đồng thời cũng tắt.
Phiền não quay đầu trở lại, căm tức nhìn Âu Thiển Thiển, không cho cự
tuyệt nói, "Em không thể đi, cùng tôi đi đón, em cũng không muốn để cho
ba mẹ đối với em không có ấn tượng tốt nhứ? Chớ quên, em bây giờ là con
dâu Hàn gia ."
"Muốn đi thì chính anh đi, tôi không đi!" Âu Thiển Thiển căn bản không
đem lời của hắn để ở trong mắt, quả quyết cự tuyệt.
Hiện tại không có gì quan trọng hơn so với chị, ở trong điện thoại Three
nói cô đã biết chuyện của bọn họ , hơn nữa còn nói phản ứng của cô có chút
dị thường.