chuyện ngây thơ như vậy nữa, dứt khoát một chút, chúng ta ly hôn đi!" Mau
thả tôi đi, tôi đã mệt mỏi, sức cùng lực kiệt rồi, mau kết thúc, để cho cô có
thể đi tìm chị nhanh một chút.
Thật khó chịu . . . . . . Chỉ muốn chạy trốn . . . . . . Chỉ muốn chết nhanh
một chút . . . . . .
Nghe được lời của cô, Hàn Đông Liệt lạnh lùng từng bước từng bước đến
gần cô, đi tới bên cạnh cô, hắn đưa mắt nhìn ánh mắt của cô rất lâu, sau đó
im lặng cười, nói, "Cô gái chết tiệt, em thật sự là không nhớ sao, tôi đã nói
rồi bao nhiêu lần, phải gọi tôi Liệt. . . . . . Làm sao em có thể nhẫn tâm quên
như vậy? Em nói là, Liệt - cái tên này, chỉ có thể để cho em gọi. . . . . ."
"Không nên quên, cô gái chết tiệt, rõ ràng chính em đã . . . . . ." Hắn khẽ
cau mày, vẻ mặt đau lòng nói, sau đó cúi người hôn lên môi của cô.
u Thiển Thiển kinh ngạc sững sờ tại chỗ, mặc cho môi của hắn chạm vào
môi của mình . . . . . .
Cô nghĩ tới, cô đã từng nói những lời như vậy . . . . . .
Liệt, nhớ, chỉ có em có thể cứ gọi anh như vậy, cách xưng hô này là thuộc
về một mình em!
Liệt . . . . . . Liệt . . . . . . Liệt . . . . . . Em . . . . . . Giống như thích anh!