"Không buông! Thật vất vả anh mới bắt được em, có nói gì đi nữa anh
cũng không buông!" Tìm cô bốn năm, lần này có nói gì cũng không thể để
cho cô tiếp tục chạy, cuộc sống của hắn trong bốn năm giống như một cái
xác không hồn, hắn chịu đủ rồi!
"Hàn Đông Liệt, tôi cho anh biết, bây giờ, tôi là Âu Tiểu Thiển, không
phải là vợ của anh, nếu anh còn nói như vậy, tôi có thể kiện anh tội vô lễ
đó! Nhanh buông tôi ra, tôi còn có chuyện quan trọng phải làm!" Không sai,
bây giờ, cô là Âu Tiểu Thiển, không phải Âu Thiển Thiển trước kia nữa, cô
không thể bị ảnh hưởng bởi người đàn ông này nữa, cô muốn cuộc sống của
chính mình.
Không ngờ Hàn Đông Liệt lại thả cô ra, nhưng lại cầm tay cô gắt gao
không buông, hắn cảm thấy tay cô đang toát mồ hôi lạnh.
Quay người cô lại, để mặt cô đối diện với mình, hắn khẽ mỉm cười, "Tiểu
Thiển, cùng anh trở về đi thôi!"
"Anh là gì của tôi? Tôi là gì mà đi theo anh" Cô buồn cười hỏi.
Nhìn thái độ quyết liệt của cô, đột nhiên Hàn Đông Liệt nghĩ đến bức thư
kia, còn có câu nói trong lòng Âu Thiển Thiển, ‘ hãy đối với cô ấy bá đạo
một chút, sau đó hãy dịu dàng an ủi cô ấy. . . . . . ’
Hắn chợt buông tay cô ra, sau đó khom người, cúi xuống ôm cô lên, nói
một cách bá đạo, "Có thể không cùng anh trở về, chúng ta tìm phòng nói
chuyện một chút đi!"
"Tôi không muốn nói chuyện với anh, anh thả tôi xuống!" Âu Tiểu Thiển
dùng sức giãy giụa, tay với chân giãy giụa lung tung.
Tưởng rằng, những hành động giãy dụa của cô chỉ là vô ích, nhưng
không ngờ hắn chưa đi được mấy bước, liền ngã xuống đất, hai người cùng
ngã ở trên cỏ.