sẽ tự cho mình giấc ngủ tốt, ăn cơm thật ngon, duy trì tinh thần , sau
đó nắm chặt cô, vĩnh viễn không buông tay, nhưng bây giờ. . . . . .
sức lực để hắn dắt cô cũng không có.
Thật sợ hãi, sợ cô sẽ lại cứ như vậy mà rời đi!
Lúc này, Âu Tiểu Thiển vô cùng sốt ruột tâm tình, cô không nghe được
lời hắn nói, cô hốt hoảng đứng dậy, nói với hắn, "Anh chờ một chút,
tôi đi gọi người, tôi lập tức sẽ quay lại ngay!"
Nói xong, cô liền chạy thật nhanh! Hàn Đông Liệt dùng sức đưa tay ra
bắt hình bóng của cô, cuối cùng chỉ vơ vào không khí. Lúc đi, cô nói
cái gì? Nghe không rõ, đầu hắn đau tới nỗi không nghe được gì rồi. Cô
đi rồi sao? Bỏ lại hắn? Lại một lần chạy trốn hắn?
"Tiểu Thiển. . . . . ." Hắn nỉ non gọi tên cô, hai mắt từ từ nhắm lại.
Trong không khí xen lẫn hơi mùi thơm ngát, làm cho đầu óc người từ từ
tỉnh táo. Hàn Đông Liệt chậm rãi mở hai mắt, nhìn trần nhà thật cao,
sau đó hắn quay đầu, quét mắt nhìn cả căn phòng. Căn phòng hoa lệ
không có ai, yên tĩnh chỉ có mùi thơm thoang thoảng.
Đôi mắt hắn một lần nữa nhìn trần nhà, Khuôn mặt toát ra vẻ ưu thương.
Cô đi, nha đầu độc ác bên cạnh hắn lại một lần nữa chạy trốn. Tại sao
không cho hắn một chút thời gian? Cứ như vậy ghét hắn sao?