gạt người đàn bà thiện lương này, cho nên không thể làm gì khác hơn là tìm
cớ nói, “Bác gái, cháu đột nhiên nhớ có chuyện quan trọng cần phải làm,
cháu xin phép đi trước!”
“Được!” Lê Thư Nhã cười một tiếng, nhìn cô rời đi.
Cô ra khỏi nhà họ Hàn, đi bộ dọc theo con đường phía trước, mắt nhìn
người đi đường, nhà cửa ven đường, còn có cây cối lưa thưa, chợt cô cảm
giác sau lưng như có người đi theo. Cô đột nhiên quay đầu lại, nhưng trên
đường đầy người đi lại, cô căn bản không nhìn ra rốt cục người nào đang
theo dõi mình, có thể cô chỉ quá nhạy cảm mà thôi.
Cô xoay người lại, quên đi ý tưởng kia, tiếp tục đi về phía trước. Lại đi
một đoạn, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô cầm điện thoại lên, nhấn phím nghe, đặt bên tai, “Alo…”
Bà xã? Em đang làm gì vậy? Có nhớ anh không? Trong điện thoại vang
lên giọng nói của Hàn Đông Liệt.
Âu Tiểu Thiển nhíu chặt mày, không nói lời nào liền cúp máy, nhưng chỉ
mấy giây sau, chuông điện thoại lại vang lên.
Cô phiền não nghe điện, “Có chuyện gì, không có thì cúp máy!”
Bà xã, sao em thô lỗ vậy, anh chẳng qua là thấy em đi đã lâu, có muốn
gọi taxi không? Nếu không chê, anh lúc nào cũng có thể chuẩn bị xe cho
em!
“Anh nói gì?” Âu Tiểu Thiển kinh ngạc nhìn xung quanh, anh lại có thể
biết cô đi dạo ở đường cái, hơn nữa còn đi bao lâu, không lẽ người đi sau
lưng cô vừa nãy chính là anh? Anh theo dõi cô? Anh không phải đang ở
công ty sao?