“Tháng sau?” Âu Tiểu Thiển cùng Hàn Đông Liệt đồng thanh.
Lê Thư Nhã tò mò nhìn hai người, hỏi, “Thế nào? Là nhanh, hay là
chậm?”
“Nhanh!”
“Chậm!”
Âu Tiểu Thiển và Hàn Đông Liệt mỗi người một ý nói ra, sau đó hai
người quay đầu nhìn nhau, buổi sáng hài hòa nhanh chóng biến mất.
“Nếu như muốn kết hôn, phải đợi ba tháng sau, bằng không tôi cũng
không lấy anh!”
“Cái gì? Ba tháng? Một ngày cũng đã chậm, hiện tại anh trói em đi ký
tên, kết hôn tiết kiệm, trực tiếp coi như em tính, dù sao em là vợ anh không
phải chuyện một ngày hai ngày!”
“Anh nói gì? Đồ khốn kiếp, tôi không muốn lấy anh, tôi tuyệt đối không
lấy anh”
“Em không thể cự tuyệt!”
“Tôi không muốn!”
“Phản đối vô hiệu…”
Buổi sáng đẹp trời cứ như vậy trôi đi, mà trải qua một tháng, cuộc sống
của hai người họ vẫn như cũ ồn ào, không hề nhàm chán, cuối cùng bọn họ
quyết định một tháng sau kết hôn, chính thức trở thành vợ chồng.
Buổi tối trước hôn lễ, có người gọi cho Âu Tiểu Thiển, cô nhận điện
thoại, khẩn trương nói, “Tra được chưa?”