Nhìn cô ở đằng kia vui vẻ nói về anh họ, lửa giận trong lòng Hàn Đông
Liệt không hiểu từ đâu bay lên! Người phụ nữ này ăn gan hùm mật gấu
sao? Dám ở trước mặt chồng của mình nói thao thao bất tuyệt về người đàn
ông khác, còn thể hiện bộ mặt ngưỡng mộ, phiền nhất chính là hắn nghe rõ
ràng, câu hỏi của hắn là "Cô thích hắn ư" ? Cô cũng dám trả lời "Đương
nhiên!"
Chết tiệt —
"Đủ rồi!" Hắn đột nhiên giận dữ, Âu Thiển Thiển bất ngờ lập tức im
lặng!
"Ly cà phê này đã nguội, lập tức đi pha lại ly cà phê khác, nhất định phải
nhớ rõ, không sữa, cho đường, hơn nữa phải là bảy muỗng, còn nữa, đem
bó hoa này ném đi, tôi dị ứng phấn hoa, từ đây về sau không được đem hoa
vào đây! Một điều quan trọng nhất tôi muốn cô nhớ kỹ, cô bây giờ là vợ
kiêm vị hôn thê của tôi, về sau tôi không muốn nghe cô nói thích người đàn
ông khác, hơn nữa không muốn cô ở trước mặt tôi nói không ngừng, tôi
ghét nhất là phụ nữ chỉ biết nói không biết làm việc!"
"Nghe rõ chưa?" Hai con ngươi lạnh lùng thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.
Âu Thiển Thiển sững sờ ngơ ngác vừa nghe vừa gật đầu, "Ah!"
"Nghe rõ, thì nhanh đi ra ngoài cho tôi!" Hắn giận giữ thét.
"Ah!" Cô rất nhanh cầm lấy đồ trên bàn, đi ra ngoài giống như chạy trốn!
Người đàn ông này ăn thuốc súng sao? Tự nhiên vô cớ nổi giận? Uống cà
phê mà cần đến bảy muỗng đường? Hắn muốn uống chè sao? Dị ứng phấn
hoa? Hắn nghĩ cô là con nít sao, gạt người, để hoa trong phòng đã nửa ngày,
hắn cũng không có việc gì! Còn nữa, cô có nói cô thích ai sao?