BA NGƯỜI LÍNH NGỰ LÂM - Trang 60

- Cậu thề danh dự, còn mình thề trên lương tâm. Vậy thì rõ ràng một trong
hai chúng ta nói dối. Này, Môngtarăng, tốt nhất là làm thế này, mỗi người
một nửa.
- Chiếc khăn á?
- Ừ!
Hai người cận vệ khác reo lên:
- Hay lắm. Cách xét xử của vua Xalômông đấy. Aramis, cậu lõi đời thật.
Những chàng trai trẻ phá lên cười, và như người ta quen nghĩ sự việc đến
đây là hết. Một lát sau, cuộc trò chuyện chấm dứt, ba người cận vệ và
người lính ngự lâm sau khi thân thiết siết chặt tay nhau rút lui, ba người cận
vệ đi về một ngả, Aramis đi về một ngả.
"Đây là lúc ta hòa giải với con người lịch thiệp này".
D artagnan tự nhủ, chàng vẫn còn đứng tách ra suốt trong phần cuối của
câu chuyện.
Và với thiện ý ấy, chàng lại gần Aramis đang rời xa không hề để ý đến
chàng.
- Thưa ông - chàng nói - tôi hi vọng ông sẽ thứ lỗi cho tôi.
Al ông - Aramis ngắt lời - cho phép tôi nhận xét ông rằng ông không hề xừ
sự trong tình huống đó như một người lịch thiệp cần làm.
- Sao, ông? - D artagnan kêu lên - Ông cho…
- Thưa ông, tôi cho ông là một tên ngốc và ông thừa biết, dù từ Gátxcông
đến, người ta cũng không vô cớ bước lên những khăn bỏ túi. Quỷ thật,
Paris không hề được lát đường bằng vải lanh.
D artagnan lúc này bản tính hiếu chiến bắt đầu nói to những quyết định hòa
bình, liền bảo:
- Thưa ông, ông đã nhầm khi tìm cách hạ nhục tôi. Tôi là dân Gátxcông,
đúng vậy, và một khi ông đã biết thế, có nhẽ tôi không cần nói cho ông rằng
người Gátxcông ít kiên nhẫn, thành thử khi họ đã một lần nhận lỗi, dù là
một sự dại dột, họ cũng tin rằng đã làm quá nửa việc họ phải làm.
- Thưa ông, điều tôi nói với ông - Aramis trả lời - không hề để kiếm cớ gây
sự với ông. Nhờ trời tôi không phải là người đi kiếm chuyện quyết đấu, và
chỉ làm lính ngự lâm tạm thời thôi, tôi chỉ đánh nhau khi bị buộc lòng, và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.