Lục Thành cười nhạt, cầm chén rượu lên nhưng không uống, ghé vào
mũi ngửi hương rượu: "Tôi nói thật với anh rồi..." Giọng của hắn vì hơi
mem mà có vẻ hơi mơ hồ, "Thật sự không phải tôi keo kiệt, cũng không
phải tôi không nể mặt anh. Phía bên tôi cũng khó làm lắm."
"Hừ..." Tiền Trí Bằng đẩy hắn một cái, khịt mũi coi thường đối với lời
này của hắn, "Anh muốn từ chối thì cứ nói đi, có ai không biết anh ở Văn
hóa Thành Thư hô mưa gọi gió."
"Đó cũng là vẻ bề ngoài thôi." Lục Thành chán nản lắc đầu, "Tiền
trong sổ sách căn bản không giữ được."
Uống một ngụm rượu, hắn nhìn Tiền Trí Bằng: "Nói tới cái này, tôi lại
muốn thỉnh giáo Tiền tổng biên một chút."
Tiền Trí Bằng không rõ: "Cái gì?"
"Mọi người đồn đại..." Lục Thành híp mắt, "Mọi người đồn đại, riêng
bộ <Thanh Châu Lục> anh đủ tiền mua căn hộ ở Hàng Châu? Trích phần
trăm từ một bộ sách sao có thể cao như vậy?"
Tiền Trí Bằng không trả lời ngay, cười sâu xa.
Hơi men trong người Lục Thành nhất thời nhạt đi hai phần, kinh ngạc
nói: "Anh sẽ không... quỵt tiền bản quyền đấy chứ?"
Bầu không khí trên bàn cứng đờ, Tiền Trí Bằng thiếu chút nữa đạp cho
hắn một cước.
"Anh đừng có nói mò!" Hắn cau mày, "Đó là phạm tội, sao tôi có thể
làm? Nếu tôi thật sự làm như vậy, tôi cũng sẽ không thể gióng trống khua
chiêng mua nhà đâu."
Lục Thành nói: "Bằng không thì thế nào?"