Lam Hạo Dương càng nghĩ càng có khả năng, càng nghĩ càng kinh hãi,
vì thế lập tức gọi một cú điện thoại.
“Alo, tư thần a! Anh đang ở đâu?”
“Hạo dương, xin lỗi, hiện tại tôi có việc gấp, không rảnh bồi cậu uống
rượu!” Lãnh Tư Thần nói liền phải cắt đứt.
Lam Hạo Dương vội vàng nói, “Không phải uống rượu!”
“Mặc kệ chuyện gì đều không được, tôi hôm nay không rảnh!”
Phát hiện Lãnh Tư Thần muốn cúp máy, Lam Hạo Dương rất nhanh hô
lên một cái tên, “Hạ Úc Huân!”
Lãnh Tư Thần ngón tay đang chuẩn bị ấn tắt quả nhiên lập tức dừng lại,
ngữ khí đặc biệt nặng nề: “Cậu biết cái gì?”
“Tư thần, nếu anh hiện tại là đang tìm người, tôi có thể nói cho anh biết,
cô ấy hiện tại đang ở Wall quán ăm đêm lớn nhất phía Đông Indonesia.”
“Tôi biết, mới vừa nhận được tin tức, hiện tại đang trên đường đuổi qua,
vì cái gì cậu cũng biết tung tích của cô ấy?” Lãnh Tư Thần khó hiểu hỏi.
Lam Hạo Dương nghe vậy kích động mà đập bàn một cái, đáp: “Chết
tiệt! Quả nhiên là tiểu bảo tiêu nhà anh sao! Tôi liền nói sao lại quen mắt
đến vậy! Bất quá, tốc độ của anh thật đúng là nhanh a!”
“cậu thấy cô ấy?” Thanh âm Lãnh Tư Thần dị thường vội vàng, quả thực
hận không thể trực tiếp đem Lam Hạo Dương từ di động kia túm lại đây, lại
đem toàn bộ lời tỏng bụng anh ta đổ hết ra.