“Đương nhiên không phải, không chỉ có lần này, lần trước cũng không
phải, bởi vì anh muốn em.” Lãnh Tư Thần nghiêm túc mà nhìn cô trả lời,
một bộ ngữ khí đương nhiên.
Hạ Úc Huân bị anh nói đến không còn lời gì để nói, trong lòng có chút
ngọt ngào, tiếp theo lại trở nên thấp thỏm, cuối cùng do dự mà hỏi, “Nếu
không cẩn thận có em bé thì sao?”
Anh không dùng bất cứ biện pháp an toàn nào.
Lãnh Tư Thần an ủi hôn trán cô, nói: “Đừng lo lắng, là kỳ an toàn. Anh
sẽ không làm em bị thương.”
“A…” Hạ Úc Huân quẫn bách gật gật đầu.
Người này đem ngày như vậy nhớ còn rõ ràng hơn cả cô?
Lúc này, tiếng chuông di động của Lãnh Tư Thần đột nhiên vang lên.
“Anh đi nghe điện thoại.” Ánh mắt Lãnh Tư Thần thoáng qua một tia
hàn băng khó phát hiện ra, hôn trán cô, sau đó cầm di động đi đến ban
công.
Sau khi nhận cuộc gọi, đầu bên kia lập tức truyền đến thanh âm có chút
nôn nóng của Lãnh phu nhân, “Alo, Tư Thần a, con chừng nào thì trở về?
Bên này tiệc đính hôn đã sắp xếp ổn thỏa, con có muốn xem còn yêu cầu gì
nữa không……”
Lãnh Tư Thần mày nhíu chặt, cắt ngang đối phương nói, “Ba ngày sau
tôi sẽ trình diện đúng giờ.”
Nói xong không đợi đối phương nói tiếp liền cúp máy, sắc mặt càng
thêm âm trầm.