Sau khi Hạ Úc Huân rời khỏi, Renault gọi một cú điện thoại, “Alo, Bạch
tiểu thư sao?”
“Anh là ai?” Người bên kia hỏi.
Renault nhìn màn đêm dần buông phía chân trời, chậm rãi nói, “Một
người có thể giúp cô.”
-
Sau một phen trắc trở, nhiều lần trải qua trăm cay ngàn đắng Hạ Úc
Huân cuối cùng cũng về đến nhà.
Cổng lớn, pudding đang ngủ nghe được tiếng bước chân lập tức cảnh
giác ngẩng đầu lên, hai lỗ tai nhọn cơ hồ bị lông tơ bao trùm nhìn không
thấy run run lên.
Sau khi nhìn thấy Hạ Úc Huân, pudding cất bước chạy, một đường lăn
đến dưới chân Hạ Úc Huân.
“A ô! A ô a ô! Ô ô ô……”
Pudding ghé vào chân Hạ Úc Huân, cắn ống quần cô một trận loạn xé
loạn cắn, xong rồi tứ chi nằm rạp trên mặt đất, tiếp theo lại nhảy lên, sau đó
thật nhanh mà hì hục chạy qua chạy lại, dùng hành động này biểu đạt sự
hưng phấn.
Hạ Úc Huân ngồi xổm xuống, pudding lập tức vọt vào lòng cô, liếm tay
cô, nhảy lên liếm mặt cô, quả thực nhiệt tình vô cùng.
“Pudding, có nhớ chị không? Chị rất nhớ em a!” Hạ Úc Huân đem đầu
vùi vào lông mềm mại của pudding, gắt gao ôm nó, một trận vò vò, thật là
yên bình a!