ghê người, thanh âm khàn khàn nói, “Ta biết sự lựa chọn của con, ba không
ép con, con đi đi!”
“Ba! Con không đi! Con không đi! Con cũng không muốn lấy chồng!
Con cả đời ở bên cạnh người có được không? Ai con cũng từ bỏ!” Hạ Úc
Huân quỳ trên mặt đất, đầu gối di chuyển qua, ôm chặt lấy chân Hạ Mạt
Lâm.
Ánh mắt Hạ Mạt Lâm khẽ động, dường như mềm lòng, nhưng lập tức lại
lạnh xuống, nói: “Cả đời không lấy chồng? Huỷ hoại cả đời hạnh phúc con,
ta tạo không nổi cái nghiệt này!”
Vừa dứt lời liền hướng phòng cô đi đến.
Hạ Úc Huân trơ mắt nhìn Nam Cung Lâm đi vào phòng, đem toàn bộ đồ
vật từng cái, ném ra ngoài phòng.
“Ba! Ba! Người làm cái gì?” Cô đi theo sau Hạ Mạt Lâm chạy qua chạy
lại, muốn ngăn cản ông, rồi lại sợ không cẩn thận chạm vào miệng vết
thương ông đau.
“Phanh phanh phanh” vài tiếng, bị ném ra bên ngoài sân.
Lại “Phanh” một tiếng, cửa lớn bị hung hăng đóng lại.
“A ô” một tiếng, ngay cả pudding cũng bị đuổi ra ngoài.
“Ba…… Ba…… Người mở cửa…… Người mở cửa đi…… Đừng đuổi
con đi…… Ba…… Con chỉ có người, chỉ có người……” Hạ Úc Huân
không ngừng đập cửa, ghé vào cạnh cửa khóc đến tê thanh kiệt lực: “Con
sai rồi, con nghe lời…… Cầu xin người đừng không cần con……”
Từ xa truyền đến tiếng ô tô chạy, tiếp theo, một ánh đèn chói mắt chiếu
xạ qua, Hạ Úc Huân theo bản năng mà che đôi mắt nhìn về phía chiếc xe