Hạ Úc Huân bực bội mà ném tay Âu Minh Hiên ra.
Cô không có dư thừa thời gian lãng phí ở chỗ này, cô còn phải đi hỏi
thăm tin tức của ba cô.
Nhận thấy vẻ mặt tổnt hương của Âu Minh Hiên, Hạ Úc Huân bất đắc dĩ
mà đi qua, nói: “Học trưởng, em thật sự không có việc gì, chỉ cần trở về
ngủ một giấc thì tốt rồi, chỉ là tối hôm qua xem kịch bản quá muộn, cho
nên hôm nay mới có thể ngủ không đủ giấc mà ngất xỉu.”
“Thật sự?”
“Đương nhiên là thật sự!”
“Vậy em hôm nay vì cái gì đến trễ?”
“Bởi vì…… Bởi vì em ngủ quên!”
“Hạ Úc Huân, em vừa rồi còn nói giấc ngủ không đủ, hiện tại lại nói em
ngủ quên? Tự mâu thuẫn như vậy cho rằng anh ngu ngốc có phải hay
không? Em nếu không muốn nói có thể không nói, đừng qua loa lấy lệ với
anh!”
“Học trưởng…… Em rất mệt…… Anh đừng ép em nữa được không?
Không nên hỏi em vì cái gì, cái gì đều không nên hỏi em!”
Không muốn cùng anh khắc khẩu, thật sự không muốn.
“Ngu ngốc!” Âu Minh Hiên thẹn quá thành giận mà ôm chặt cô, nói:“Em
muốn giết chết anh có phải không? Trơ mắt nhìn em thống khổ, nhìn em
khổ sở như vậy, mà anh lại không thể làm gì!”
“Học trưởng, có những lời này của anh…… Là đủ rồi! Em cảm thấy
thực an ủi.”