“Sao lại thế này?” Hướng Viễn không hiểu ra sao mà nhìn hai người
chạy đi.
“Còn nói sao? Vừa thấy chính là chị dâu không chịu nổi đả kích mất đi
đứa bé quá kích động! Nhanh đuổi theo xem đi!”
“Chị dâu không muốn sống nữa sao? Mới vừa sinh non sao lại có thể
chạy nhanh như vậy!”
Cửa lớn ngoài bệnh viện.
Hạ Úc Huân nhìn người phía sau đuổi theo, vừa muốn vọt qua đối diện
đường cái, đột nhiên có chiếc xe ngừng trước mặt cô.
“Lên xe!”
“Anh…… Renault……?” Hạ Úc Huân kinh ngạc mà nhìn người trên
ghế điều khiển.
“Không muốn bị bắt lại, thì nhanh lên!” Renault thúc giục.
“Tiểu Huân, đừng chạy!”
Lãnh Tư Thần càng ngày càng gần, Hạ Úc Huân lập tức mở cửa xe.
Lúc Lãnh Tư Thần đuổi tới, chiếc xe kia đã nhanh chóng đi mất.
Lương Khiêm vội vàng đem xe chạy lại đây, ba người cùng nhau lên xe
đuổi theo.
“Ngồi vững!” Renault nhìn Hạ Úc Huân trong kính chiếu hậu, nói:
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không để hắn đuổi theo!”
Nói xong thần sắc lạnh băng, dùng kỹ thuật lái xe linh hoạt bỏ xa chiếc
xe theo phía sau.