Tia sáng lóa mắt chờ mong trong con ngươi Lãnh Tư Thần liền giống
như màn pháo hoa rực rỡ trước mắt, sau khi sáng lạn trong ngắn ngủi rất
nhanh liền biến mất không thấy, không để lại một chút dấu vết trên bầu trời
rộng lớn.
Một góc nào đó dưới vòng đu quay công viên giải trí.
Ba người đàn ông đang tò mò nhiều chuyện mà ngưỡng đầu nhìn về phía
Lãnh Tư Thần cùng Hạ Úc Huân.
“Phi ca, thế nào thế nào?” Hướng Viễn nôn nóng không thôi hỏi Uất Trì
Phi đang cầm kính viễn vọng.
Uất Trì Phi trầm ngâm nói: “Nhìn sắc mặt lão đại, tựa hồ là bị cự
tuyệt……”
Lương Khiêm bên cạnh chấn kinh ngay tại chỗ, nói: “Mẹ nó, không thể
nào! Theo kinh nghiệm của tôi, chiêu lãng mạn này tuyệt đối không có khả
năng thất bại a! Không có cô gái nào có thể chống cự được chiêu này!”
Hướng Viễn thấy sắc mặt Uất Trì Phi không đúng, nhịn không được hỏi:
“Ách, phi ca anh làm sao vậy? Anh không phải hy vọng bọn họ không ở
bên nhau sao? Sao lão đại bị cự tuyệt sắc mặt anh vẫn đáng sợ như vậy!”
Uất Trì Phi nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão đại bị cự tuyệt, lão đại cư
nhiên bị cự tuyệt! Cô gái kia dựa vào cái gì cự tuyệt lão đại? Cô ấy có tư
cách gì! Cô ấy cho rằng cô ấy là ai a cư nhiên dám làm mất mặt lão đại
chúng ta! Thật coi mình như rễ hành sao!”
Hướng Viễn cùng Lương Khiêm nhìn Uất Trì Phi, nhìn nhau một cái,
đồng thời lộ ra vẻ mặt cực kỳ vô ngữ.
Phi ca thật không hổ là fan ruột của lão đại!