Trên đầu ông có một lỗ máu, hai mắt mở to, khóe miệng còn còn sót lại
nụ cười vui vẻ……
“Ba ——” Hạ Úc Huân tê tâm liệt phế mà hô một tiếng, thanh âm đều
biến đổi.
Hai mắt cô tràn đầy hoảng sợ, té ngã mà bò qua, gọi: “Ba…… Ba……
Người đừng làm con sợ…… Ba……”
Bởi vì là súng cách âm, lúc này người đi đường bốn phía mới bắt đầu
phát hiện Hạ Mạt Lâm trúng đạn ngã xuống đất, thét chói tai hết đợt này
đến đợt khác, trong phút chốc, tình huống loạn thành một đoàn.
Hạ Úc Huân dùng một tia lý trí cuối cùng run rẩy gọi điện thoại cho xe
cứu thương, sau đó dùng tay gắt gao che miẹng vết thương của Hạ Mạt
Lâm, nói: “Ba…… Ba người chống đỡ, xe cứu thương lập tức sẽ tới, cầu
xin người, đừng bỏ rơi con, đừng bỏ rơi con…… Xin ba……”
Cô nói năng lộn xộn, ánh mắt không có tiêu cự, thân thể run run rẩy rẩy,
đầy mặt đều là nước mắt nước mũi của mình còn có máu tươi của Hạ Mạt
Lâm…
Lãnh phu nhân bên cạnh sớm đã che miệng hét lên một tiếng rồi hôn mê
bất tỉnh.
Mà Lãnh Tư Thần bị một màn trước mắt khiến cả người đều ngốc tại
chỗ, cảm giác chính mình giống như từ đám mây rơi xuống một bãi đá,
thân thể rơi xuống tan xương nát thịt……
Lãnh Tư Thần biết rõ vị trí trúng đạn này của Hạ Mạt Lâm có 99 phần
trăm có thể phải chết không thể nghi ngờ, anh cố nén mọi cảm xúc mãnh
liệt mênh mông đến cơ hồ muốn phá hủy anh mà bay qua, nói: “Tiểu……
Tiểu Huân…… Em đừng kích động…… Ngàn vạn lần đừng kích
động……”