“Âu Minh Hiên ——” Hạ Úc Huân tựa như tiểu vũ trụ bị châm lửa rít
gào một tiếng, nắm cổ áo Âu Minh Hiên, nói:“Quần áo! Quần áo! Quần áo!
Anh không đề cập tới tôi thiếu chút nữa còn quên chuyện tìm anh tính sổ!”
Tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, Âu Minh Hiên mạo hiểm mà dừng lại
xe.
Hạ Úc Huân lập tức toàn bộ thân mình áp chế qua, nói: “Âu Minh Hiên,
anh hôm nay tốt nhất cho tôi một lời giải thích! Nếu không tôi sẽ trực tiếp
thay trời hành đạo, đem anh tủe hình ngay tại chỗ!”
“Tử hình ngay tại chỗ” năm chữ mới vừa nói xong, bởi vì Hạ Úc Huân
không cẩn thận xúc động chạm vào chốt mở chỗ ngồi ghế trước, ghế điều
khiển của Âu Minh Hiên “Phù phù” một tiếng thả xuống.
Hạ Úc Huân chưa hề chuẩn bị, trực tiếp ngã trên người Âu Minh Hiên.
“A, tử hình ngay tại chỗ? Ở chỗ này? Huân, không thể tin nổi khẩu vị
của cô cư nhiên lại nặng như vậy? Chơi xe - chấn?” Âu Minh Hiên một tay
ôm vòng eo Hạ Úc Huân vào lòng mình, không có hảo ý mà ở cô bên tai
nói nhỏ.