“Vậy tìm lại là được rồi!” Tiểu Bạch chớp chớp mắt.
Lãnh Tư Thần cười khổ: “Nhưng, cô ấy hình như có chút thật lòng
không muốn để chú tìm thấy……”
Tiểu Bạch trầm ngâm trong chốc lát, ngữ khí khẳng định mà mở miệng
nói: “Vậy nhất định là chú làm chuyện gì khiến cô ấy thương tâm!”
Lãnh Tư Thần có chút ngoài ý muốn nhướng mày, đứa nhỏ này thật đúng
là nhỏ mà lanh, khiến người khác kinh ngạc chính là, cư nhiên thật sự bị
cậu nói trúng.
Đúng lúc này, Hạ Úc Huân cách đó không xa đang nhanh như chớp mà
vọt lại đây.
Nhìn thấy hai ma cà rồng một lớn một nhỏ đang nói chuyện với nhau
thật vui, cô hướng ma cà rồng lớn gật đầu, xem như chào hỏi qua, sau đó
ôm ma cà rồng nhỏ đáng yêu ở trên mặt cậu hôn một cái, nói: “Tiểu Bạch,
hôm nay vất vả cho con rồi!”
Tiểu Bạch vẻ mặt bất đắc dĩ mà đem mặt nạ xiêu xiêu vẹo vẹo của Hạ Úc
Huân, và đầu tóc hỗn độn chỉnh sửa xong, nói: “Trên sân khấu thiếu hai
người, mẹ đi lên một chút đi!”
“Không thành vấn đề.” Hạ Úc Huân lập tức đi lên sân khấu.
Tiểu Huân……
Lại là cái cảm giác này, giống hệt như cảm giác ban ngày ở giữa vườn
hoa.
Lãnh Tư Thần bởi vì kích động làm đổ ly rượu vang đỏ trong tay, bỗng
nhiên đứng lên, đuổi theo Hạ Úc Huân lên sân khấu.