Hơi thở trên người anh truyền tới khiến cô không thở nổi, thiếu chút nữa
cất bước bỏ chạy.
Nhưng, cô biết, cô không thể.
Ba phút sau, cô rốt cuộc khôi phục sự bình tĩnh.
Mà Lãnh Tư Thần từ đầu tới đuôi đều bất động thanh sắc mà đánh giá
cô.
Vẫn luôn trầm mặc như vậy, không khí thật sự lạnh đến mức khiến người
ta chịu không nổi, Úc Huân tìm một đề tài, thay đổi giọng mở miệng nói:
“Anh biết vì cái gì vũ hội mặt nạ lại được hoan nghênh như vậy chứ?”
Lãnh Tư Thần không có nói tiếp, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn cũng
không thèm nhìn một cái.
Trên thực tế, khảonh khắc cô mở miệng, anh ngay cả tim đập quá nhanh
một chút cũng không dám.
Mọi sợ hãi này đều giống như cảnh bọt biển trong mơ, muốn chạm vào,
lại sợ kinh động cô, tiêu tan ảo ảnh trong mơ.
Vừa rồi xuyên qua bóng dáng phía sau màn, nhìn dáng người cô gái này,
anh căn bản không cách nào nhận ra cô chính là Hạ Úc Huân, bởi vì dáng
người Hạ Úc Huân không có nóng bỏng như vậy.
Hiện tại, cô gái trước mắt tuy rằng đeo mặt nạ nhìn không thấy mặt, lại
có thể nhìn thấy hình dáng màu sắc đôi môi cùng chiếc cằm nhọn như đóa
hoa mê người của cô.
Hạ Úc Huân cằm tròn, khiến cho cả khuôn mặt thoạt nhìn có chút đáng
yêu, mà khuôn mặt trước mắt này tuyệt đối không có bóng dáng của sự
đáng yêu, nửa che nửa hở đều là phong tình chọc người.