“Không có em ở bên cạnh anh…… Thật sự rất đau khổ……”
“Anh nói cái gì?” Hạ Úc Huân nỗ lực xoa dịu hô hấp cơ hồ sắp sửa mất
khống chế của mình, làm ra vẻ khó hiểu.
“Không có gì, vừa rồi đột nhiên nhớ tới một người xưa.” Lãnh Tư Thần
rất nhanh khôi phục như thường.
“A.” Hạ Úc Huân nhẹ nhàng thở ra.
“Vừa rồi…… Cậu bé ma cà rồng nhỏ kia là gì của cô?” Lãnh Tư Thần
đột nhiên hỏi.
Nếu cô thật sự là cô ấy, đây cũng là vấn đề anh quan tâm, thấp thỏm
nhất.
Nghe thấy vấn đề này, trong lòng Hạ Úc Huân lộp bộp một chút, sợ Tiểu
Bạch lộ dấu vết gì, vì thế nỗ lực bình tĩnh lại trả lời: “Là con của chủ quản
chúng tôi , ha ha, đáng yêu chứ!”
“Chủ quản các người là ai?” Lãnh Tư Thần lại hỏi tiếp.
Hạ Úc Huân âm thầm mà cắn chặt răng, người này, hỏi nhiều như vậy
làm cái gì? Chẳng lẽ thật sự là anh, hơn nữa anh còn hoài nghi với Tiểu
Bạch?
Nhưng Tiểu Bạch hóa trang thành như vậy, hẳn là nhận không ra chứ!
Hạ Úc Huân thật là vô cùng may mắn đây là vũ hội hóa trang, nếu
không, cho dù cô không lộ tẩy, Tiểu Bạch phiên bản Lãnh Tư Thần kia
tuyệt đối sẽ lòi.
Lãnh Tư Thần hỏi chủ quản là ai.
Vô nghĩa! Chủ, quản, chính, là, tôi, a!