Hạ Úc Huân cắn chặt răng, dấu đi sự giận dữ sắp che dấu không được
trong con ngươi, trong lòng âm thầm phỉ nhổ nói, đàn ông chết tiệt, vậy anh
muốn tôi phải thế nào? Đền cho anh một tân nương không thành?
Không đợi Hạ Úc Huân nghĩ cách đáp lại, Lãnh Tư Thần ngay sau đó
tiếp tục nói: “Còn một vấn đề, cô có thể giải thích một chút, vì sao con cô,
dáng vẻ lại giống tôi đến vậy?”
Uất Trì Phi dựa vào cạnh cửa vẫn luôn chú ý tình huống bên này nghe
được lão đại nhà hắn nói lập tức quay đầu nhìn về phía Hạ Úc Huân.
Vấn đề này xác thật là mấu chốt, cho dù cô gái này là giả, nhưng đứa bé
có độ tương tự như Lãnh Tư Thần cao như vậy không dễ tìm.
Chẳng lẽ là lão đại ở bên ngoài để lại giống nòi, bản thân lại không biết?
Lương Khiêm vừa rồi đi lấy thuốc, vừa đến liền nghe được lời nói kính
bạo như vậy, nơm nớp lo sợ mà làm đổ ly nước sôi để nguội, lại nơm nớp
lo sợ mà đem thuốc hạ sốt đưa cho Lãnh Tư Thần nói: “Cái kia……BOSS,
uống thuốc đi.”Sao lại thế này? Anh vừa rời đi trong chốc lát không khí sao
lại trở nên đáng sợ như vậy……
Lãnh Tư Thần không để ý đến anh, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chăm
chú vào Hạ Úc Huân, không buông tha bất cứ vẻ mặt nào của cô.
Lương Khiêm xấu hổ mà đứng ở một bên, tay vẫn duy trì tư thế để giữa
không trung.
“Cái này…… Tôi nghĩ, chỉ do trùng hợp!” Hạ Úc Huân bị hỏi đến đau
cả đầu, điểm này xác thật là hoàn toàn không cách nào xóa bỏ.
Cô vốn dĩ muốn nói bởi vì khuôn mặt chồng cô kỳ thật rất giống anh,
hơn nữa là hỗn huyết, nhưng suy xét nói càng nhiều càng lộ nhiều sai sót,
vì thế liền cô gắng ngắn gọn mà trả lời.