“Mẹ!” Tiểu Bạch không biết làm sao mà nhìn mẹ đau khổ vạn phần,
khuôn mặt nhỏ tràn đầy hoảng loạn, nói: “Mẹ không phải sợ……”
Tiểu Bạch, thực xin lỗi, thực xin lỗi……
Hạ Úc Huân gắt gao cắn môi, cô đã nỗ lực không muốn dọa đến Tiểu
Bạch, nhưng vẫn thất bại, cô chung quy vẫn là quá yếu đuối, đánh không
lại tâm ma trong lòng mình…
Lương Khiêm cùng Uất Trì Phi kinh ngạc không thôi mà nhìn nhau. Cô
gái này làm sao vậy? Chỉ bởi vì sợ sét đánh sẽ có loại phản ứng này sao?
Mà Lãnh Tư Thần đã bởi vì một màn trước mắt mà hung hăng ngơ ngẩn.
5 năm này, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện anh không biết!
Năm đó sau khi cô rời khỏi tuy rằng bởi vì Tiểu Bạch mà sống, nhưng,
những năm gần đây, cô rốt cuộc như thế nào chịu đựng áp lực?
Uất Trì Phi nhìn cô gái trước mắt có vài phần tương tự Hạ Úc Huân,
trong lòng nảy lên một cổ áy náy cùng tự trách mãnh liệt.
Anh hồi tưởng khởi lại năm đó Hạ Mạt Lâm bị ngộ sát, cô gái vẫn luôn
kiên cường lạc quan lại cực kỳ bi thương, anh hồi tưởng lại một màn thảm
thiết trong phòng tắm……
“Tiểu Huân……” Lãnh Tư Thần thất thanh lẩm bẩm, mới vừa giãy giụa
suy nghĩ muốn xuống giường, ngoài phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng
bước chân dồn dập.
Cửa phòng phịch một tiếng bị mở ra, người tới cư nhiên là Âu Minh
Hiên.
Chỉ thấy anh thở hồng hộc mà chống khung cửa nhìn chung quanh một
vòng, cuối cùng tầm mắt như ngừng lại trên người một cô gái ngồi xổm