Âu Minh Hiên đang đấm bao cát coi như không thấy gì đi qua Hạ úc
Huân đang giả chết lại đột nhiên xác chết vùng dậy, nói: “Cô đủ rồi! Lại
làm sao vậy!”
Hạ Úc Huân đôi tay run rẩy mà nâng di động, nói: “Học học học……
Học trưởng……”
“Cô gặp quỷ?”
Âu Minh Hiên vừa dứt lời liền nhìn thấy trên màn hình di động Hạ Úc
Huân là một chuỗi chữ cái tiếng Anh, khóe miệng run rẩy nói: “My–
Sunshine? Tên ghê tởm như vậy, là ai?”
Hạ Úc Huân không kịp giải thích, bị tiếng chuông thúc giục đến mức
khẩn trương nhận điện thoại, thanh âm có chút lơ mơ: “A lô, tổng giám
đốc……”
“Sao lại lâu như vậy mới nhận điện thoại.” Thanh âm Lãnh Tư Thần thực
không vui.
“Tôi tôi tôi…… Tôi……”
“Hạ Úc Huân, kỳ nghỉ của cô kết thúc, lập tức về công ty.” Lãnh Tư
Thần không kiên nhẫn mà cắt ngang cô.
Hạ Úc Huân ngây ngốc hỏi: “Vì cái gì a?”
Cô hẳn sẽ không thực ngốc thực ngây ngô đến mức cho rằng anh là nhớ
mình.
Một bên Âu Minh Hiên đột nhiên đoạt lấy điện thoại trong tay Hạ úc
Huân, nói: “ Thực xin lỗi, Úc Huân cô ấy hiện tại rất bận, hơn nữa, đây là
kỳ nghỉ của cô ấy, không phải thời gian đi làm, không có nghĩa vụ nghe
theo!”