rất quý.” Lãnh Tư Thần không chút khách khí mà theo cô nói.
Tên đáng chết, cô có phải hẳn là nên cảm ơn sự săn sóc của anh ta
không?
“Mẹ……”
Lúc này, Tiểu Bạch trở mình, mơ mơ màng màng mà nỉ non một tiếng,
Hạ Úc Huân càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lãnh Tư Thần cũng là vì kiêng dè con trai, nếu không phải bởi vì Tiểu
Bạch ở đây, nói không chừng anh thật sự sẽ hoặc là không làm gì, đã làm
phải làm đến cùng.
“Mẹ…… Mẹ……” Tiểu Bạch nhắm mắt lại, sờ sờ lại phát hiện bên cạnh
không có người, lông mày tức khắc ủy khuất mà nhăn lại, giống như ngay
sau đó liền sẽ khóc.
“Buông tay!” Hạ Úc Huân vội vàng đem Lãnh Tư Thần đẩy qua một
bên, sau đó lật qua người anh đem vị trí của hai người đổi lại.
Cô nhẹ nhàng dịch đến bên cạnh Tiểu Bạch, ôn nhu mà dỗ dành: “Bảo
bối, mẹ đây!”
Thái độ kia và thái độ lúc đối mặt với Lãnh Tư Thần quả thực là khác
nhau một trời một vực, Lãnh Tư Thần nhìn mà từng đợt lên men……
“Mẹ……” Cảm giác được hơi thở quen thuộc, Tiểu Bạch lập tức dán vào
lòng cô, lông mày cũng bằng phẳng dần, tay nhỏ theo bản năng mà nắm
góc áo cô.
Hạ Úc Huân nhẹ nhàng vỗ sau lưng cậu bé, trấn an cậu ngủ.
Giây tiếp theo, sống lưng cô bỗng nhiên cứng đờ.