Đúng lúc này, trong hỗn loạn, một chai rượu thẳng tắp nghênh diện bay
tới hướng Lãnh Tư Thần.
Hạ Úc Huân bất chấp trật cổ chân, nhanh chóng nhào tới: “Cẩn thận
——”
Cả người cô đều rơi vào lòng anh.
Thiếu chút nữa đã bị đập vào, cũng may xung lực của xe lăn trượt qua
bên kia, tránh thoát chai rượu kia.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đầu nở hoa rồi, đều là vì tên đàn ông chết
tiệt này, người ta đều lo chạy trốn, vì cái gì anh còn ngây ngốc mà ngồi ở
chỗ này……
Cô mới vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa nhấc mắt lại nhìn thấy Lãnh Tư
Thần mặt lạnh như băng sương, đôi mắt màu lam đang ngưng tụ lửa giận
àm nhìn cô.
Đôi mắt kia ngập trời lửa giận dọa cô sợ rồi.
Anh tức giận, vì cái gì?
“Cô đáng chết……” Tay chỉ ôm lấy vòng eo cô bỗng nhiên dùng sức.
Hạ Úc Huân bị véo rên một tiếng:“Đau, anh làm gì véo tôi……”
Ý thức được tư thế của hai người quá mức ái muội, hai tay cô chống
ngực anh, đang muốn rời đi, lại bị anh bỗng nhiên giữ chặt sau gáy, kéo
chạm vào môi anh.
Ngay sau đó, sau khi anh đã ngậm được mục tiêu lập tức hung hăng cắn
một cái cho hả giận.