Lãnh Tư Thần một bộ nói chuyện phiếm, bên ngoài người vây xem lại là
kinh hồn táng đảm, đương nhiên cũng không ít người xem kịch vui chờ
Lãnh Tư Thần xấu mặt như thế nào.
Tuy rằng cảnh giới tuyến đã kéo nghiêm mật, nhưng vẫn không làm gì
được đội ngũ paparazzi chỗ nào cũng nhúng tay vào, giống như loại tin tức
ngàn năm một thuở này cũng không phải là tùy tùy tiện tiện mà có thể gặp
được.
Lam Hạo Dương người này ngày thường một bộ cà lơ phất phơ, đem tiền
treo ở bên miệng, nhưng lúc này trong lòng nào còn tin tức, cũng chỉ còn
lại lo lắng, Lãnh Tư Thần cái tên siêu cấp ngu ngốc kia, vừa rồi hắn kéo thế
nào, anh đều không đi, bây giwof thì tốt rồi!
Nam Cung Lâm bên này cũng đã bắt đầu điều người mình đến.
Từ góc độ này của ông có thể nhìn thấy Hạ Úc Huân đang trốn sau lưng
ghế của Lãnh Tư Thần vẫn không nhúc nhích, hình như đã ngất xỉu.
Cũng không biết nha đầu kia thế nào, Nam Cung Lâm lòng nóng như lửa
đốt.
Đã sớm dự đoán được rất có thể sẽ là kết quả này, nhưng ông lại hoàn
toàn không cách nào ngăn cản.
“Ha ha ha…… Thế nhân đều say chỉ mình ta tỉnh! Các ngươi những
người này…… A, là người sao? Dối trá, vô sỉ, dơ bẩn, bỉ ổi…… Các ngươi
cũng xứng làm người sao?”
“Đúng vậy.” Lãnh Tư Thần cư nhiên tỏ vẻ phụ họa, không khỏi làm
người ta mở rộng tầm mắt.