Thấy Lãnh Tư Thần tạm thời chưa tỉnh, vì thế cầm lòng không được mà
ngồi ở mép giường, một tay chống cằm, có chút ngây người mà nhìn mỹ
nhân ngủ trên giường.
“Trời ạ, tình huống này có thể hay không ít xuất hiện một lần? Thật là
hao tổn tâm trí……” Hạ Úc Huân đấm đấm đầu mình lẩm bẩm tự nói:
“Thằng nhãi này có quyền thế bên cạnh bao nhiêu cô gái chờ nhào vào, hơn
nữa anh ta còn bị thương thành như vậy, nói là anh ta cưỡng bách mình?
Ngay cả mình cũng thuyết phục không được nữa là! Hơn nữa những dấu
vết đó trên người anh……”
“Cho nên, chẳng lẽ là mình tối hôm qua uống say lại thú tính quá
độ……” Hạ Úc Huân càng nghĩ càng hoảng loạn, nói xong khóe miệng
nhếch: “Ách, mình làm gì mà phải thêm một chữ “Lại” chứ……”
Cô nhìn khuôn mặt hại nước hại dân của Lãnh Tư Thần, tiếp theo, ánh
mắt trong lúc vô thức liếc nhìn cánh tay phải của anh, thấy trên băng vải ẩn
ẩn nhuộm màu đỏ tươi!
Không biết nơi khác có bị thương hay không.
Hạ Úc Huân cẩn thận thò lại gần, đem chăn mỏng xuống kéo một ít, vốn
là xem miệng vết thương, kết quả nhìn thấy gương mặt càng ngày càng
nóng, ngơ ngẩn xuất thần.
Không cảm giác không cảm giác, mình một chút cảm giác đều không có!
Cô không ngừng tự thôi miên mình.
Bất quá……
Nhìn thấy trên người anh bên cjanh hai quả dâu tây đều có dấu cắn, Hạ
Úc Huân rốt cuộc không dám nhìn nữa, một phen bưng kín mặt: “Trời ạ,
mình thật sự là quá cầm thú……”