“Cậu muốn chết sao? Lời này nếu không cẩn thận để lão đại nghe
được……”
Lương Khiêm vội vàng ở trên miệng làm động tác kéo khóa.
Sau một lúc lâu, chỉ thấy Hạ Úc Huân bưng một ly cà phê vào văn phòng
tổng tài.
“Cà phê của anh!” Hạ Úc Huân tức giận mà đem cà phê bưng cho anh,
một bộ uống chết anh đi.
Lãnh Tư Thần thật sự rất bận, gần đây ở bệnh viện khá lâu, để lại một
lượng lớn công việc, cũng không ngẩng đầu lên mà bưng cà phê liền phải
uống.
Mới vừa uống được nửa miệng, trên tay vụt qua, cà phê đột nhiên bị
người khác lấy đi mất.
Lãnh Tư Thần nhíu mày lại, nhìn Hạ Úc Huân bưng cà phê của mình đi:
“Sao vậy? Em hạ độc ở bên trong, bây giờ lại hối hận?”
Hạ Úc Huân khóe miệng khẽ nhếch: “Anh xem quá nhiều phim truyền
hình rồi?”
Nói xong tìm thùng rác, đem cà phê đổ hết sạch, sau đó lại không nói
một lời mà xoay người đi ra ngoài.
Vài phút sau, Hạ Úc Huân lại bưng vào một ly sữa bò nóng, mặt không
cảm xúc nói: “Uống cái này đi.”
Nhìn “Ầm” một tiếng cái ly đặt ở trong tầm tay, thần sắc Lãnh Tư Thần
bỗng nhiên ngẩn ra, lòng bàn tay chậm rãi chuyển động quang ly sữa bò
nóng màu trắng ngà kia, độ ấm từ lòng bàn tay truyền vào nơi yếu ớt nhất
đáy lòng anh……