Trong văn phòng im ắng, chỉ có thanh âm Lãnh Tư Thần ngẫu nhiên lật
giấy cùng gõ bàn phím, Hạ Úc Huân chán đến chết mà chống đầu dựa vào
sô pha, càng an tĩnh tâm càng loạn.
Cuối cùng thật sự có chút chịu không nổi, cô chạy tới ghé vào cửa sổ sát
đất nhìn phong cảnh bên ngoài, đây chính là đoạn đường kinh doanh đắt
nhất thành phố A, cách đó không xa có thể nhìn thấy sông dài cuồn cuộn,
cảnh sắc buổi tối càng đẹp hơn.
Hạ Úc Huân nhìn đến mức tặc lưỡi, giờ phút này trong lòng Lãnh Tư
Thần lại là: Nhìn có cái gì đẹp như vậy? Anh khó coi lắm sao?
Hạ Úc Huân nhìn trong chốc lát, thấy Lãnh Tư Thần còn đang chuyên
chú mà vùi đầu làm việc cũng không chú ý đến mình, vì thế dạo bước đi ra
khỏi văn phòng.
Vốn bởi vì ở trong văn phòng đợi quá nhàm chán muốn tùy tiện đi một
chút, kết quả vừa ra thiếu chút nữa bị ánh mắt nhiều chuyện của mọi người
bao vây.
Xem ra lòng người vốn đã tò mò, nơi nào đều như vậy. Cho dù là nhân
viên Lãnh Tư Thần dạy dỗ ra cũng giống vậy, hơn nữa áp lực càng lâu càng
đáng sợ.
Uất Trì Phi đi ra ngoài xã giao, chỉ còn lại Lương Khiêm trấn giữ, anh
thấy Hạ Úc Huân trước đó bưng ly sữa bò đi vào, cho rằng quan hệ hai
người có chút hòa hoãn, lúc này lại thấy vẻ mặt Hạ Úc Huân cũng bình
tĩnh, vì thế thò lại gần lôi kéo làm quen.“Hạ tiểu thư, cần gì sao?” Lương
Khiêm ân cần mà dò hỏi.
“Không có.” So với bị ánh mắt tò mò nhiều chuyện bao vây, cô vẫn là
nên đi vào đối mặt với Lãnh Tư Thần!
“Tốt, nếu có yêu cầu gì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào.”