Thanh âm của Tiểu Bạch bảo bối nãi thanh nãi khí vô cùng không muốn
xa rời vang lên ở bên tai……
Hạ Úc Huân không thể động đậy.
Cô cứng đờ đầu cúi nhìn con trai bảo bối, biết phải nhanh trốn mới được,
nhưng lại hoàn toàn luyến tiếc.
“Mẹ, mẹ cuối cùng tới rồi, con đợi mẹ đã lâu!” Cho dù Hạ Úc Huân mặc
thành như vậy còn che mặt, cậu nhóc liếc mắt một cái vẫn nhận ra cô, vừa
nói vừa dùng tay nhỏ tháo khăn che mặt xuống, vui vẻ mà hôn trên mặt cô
một cái, nói: “Mẹ thật đẹp!”
Được con trai khen Hạ Úc Huân cười đến không khép miệng được, liền
trong phòng còn có tên đáng sợ kia cũng không để bụng.
“Bất quá, lần sau không thể lại làm chuyện nguy hiểm như vậy, biết
không?” Cậu nhóc xụ mặt giáo dục.
“Đã biết đã biết!” Hạ Úc Huân vui vẻ chịu đựng mà liên tục cam đoan.
“Ách, bất quá…… Con vừa mới nói đợi mẹ đã lâu…… Con biết mẹ sẽ
đến sao?” Nhớ tới lời nói của Tiểu Bạch vừa rồi, Hạ Úc Huân có chút kỳ
quái.
“Đúng vậy, Tương Nhu ngày hôm qua đồng ý với con nói hôm nay nhất
định sẽ để con gặp mặt mẹ, con vẫn luôn chờ tới bây giờ! Còn tưởng rằng
mẹ sẽ không tới a! Nhưng, mẹ sao lại đi vào từ cửa sổ?”
Hạ Úc Huân: “……”
Cảm kích thằng nhãi này đã sớm đoán được chính mình sẽ dùng chiêu
này?!