“BOSS, đây là văn kiện cần ngài ký tên.” Lương Khiêm ôm một chồng
tư liệu đi đến.
“Để xuống đi.” Ánh mắt người đàn ông bất động, vẫn chuyên chú mà
nhìn hình ảnh cô gái trong màn hình.
“Vâng.”
Lương Khiêm nhẹ bước chân lui ra ngoài, trước khi đi dư quang thấy
được hình ảnh notebook trên bàn, khóe miệng hơi hơi run rẩy một chút.
Ách, anh nhìn thấy gì? Anh có phải hoa mắt hay không!
Vợ con mình không thể quang minh chính đại mà xem, còn phải lén nhìn
từ camera.
BOSS quả thực đều sắp sửa si ngốc……
Có cần thảm như vậy hay không, anh thật là không khoanh tay ngồi nhìn
rồi……
Toàn bộ trang viên khắp nơi đều là đồ cổ danh họa, cho nên trên cơ bản
toàn bộ các phòng đều trang bị cameras, Lãnh Tư Thần cũng đột nhiên nghĩ
tới điểm này, không muốn quấy rầy hai mẹ con bọn họ gặp nhau không
duyên cớ khiến người ta chán ghét, đành phải một mình ngồi ở chỗ này
nhìn lén, để giải nỗi khổ tương tư.
Không có biện pháp, chỉ cần mình ở đó, cô liền sẽ dựng thẳng toàn thân
lên, mở ra toàn bộ phòng bị, đem anh xem như kẻ địch và hồng thủy mãnh
thú, chỉ có thể dùng phương pháp như vậy, chỉ có thời khắc như vậy, anh
mới có thể nhìn thấy người quen thuộc trong trí nhớ.
Rõ ràng cô pử ngay bên cạnh, lại cảm giác khoảng cách giữa cô và mình
xa xôi vời vợi, luôn sợ hãi một khi không cẩn thận cô lại sẽ biến mất khỏi