“Vậy có phải chú là vì quá đẹp trai, bị con gái quấy rầy, cho nên mới
chán ghét con gái không?” Tiểu Bạch thử thăm dò hỏi.
“Ưhm, xem như vậy đi!” Lãnh Tư Thần gật đầu.
“Con liền biết là như vậy!” Tiểu Bạch lập tức thở dài, một bộ nhận thức
bản thân thâm sâu, lẩm bẩm nói: “Bất quá, chỉ có một cô gái, cô ấy so với
toàn bộ những cô gái khác đều rất phiền, nhưng con lại không chán cô
ấy……”
Lãnh Tư Thần buồn cười, đáp: “Đó là bởi vì con thích cô gái kia rồi!
Chú đối với mẹ con cũng là như thế.”
“Tương Nhu, chú đây là đang nói mẹ rất phiền sao?” Cậu nhóc xụ mặt,
thề sống chết bảo vệ mẹ.
“Uhm, trước kia…… Xác thật rất phiền…… Theo đuổi chú hơn hai
mươi năm……” Lãnh Tư Thần thẫn thờ nói.
Tiểu Bạch nghe vậy tức khắc ngạc nhiên không thôi mà trợn tròn hai mắt
nhìn anh.
Lãnh Tư Thần nhướng mày, nói: “Sao, nghe được là mẹ con theo đuổi
chú trước, rất ngạc nhiên?”
Tiểu Bạch gật đầu, lại lắc đầu: “Theo logic mà nói, khả năng mẹ theo
đuổi là trăm phần trăm.”
Lãnh Tư Thần đỡ cái trán cười nhẹ một tiếng.
“Vậy chú sao lại thích mẹ? Bị nghị lực của mẹ làm cảm động sao?” Tiểu
Bạch tò mò hỏi.
Lãnh Tư Thần nhìn ngoài cửa sổ, tựa hồ lâm vào hồi ức xa xăm, chậm
rãi nói: “Kỳ thật từ lúc bắt đầu chú đã thích cô ấy, chỉ là chú ngu ngốc, vẫn