Vang thật nhiều hồi chuông vẫn chưa ai nghe, lòng Tiểu Bạch nóng như
lửa đốt, cuối cùng đầu bên kia rốt cuộc có người nói chuyện: “Alo? Đã trễ
thế này, có việc sao?”
Thật tốt quá! Là tiếng mẹ!
Tuy rằng mẹ cho là Tương Nhu gọi, thanh âm nghe có chút lạnh.
Tiểu Bạch vừa nghe được tiếng mẹ, tức khắc rốt cuộc nhịn không được
mà khóc ra: “Mẹ!”
“Tiểu Bạch? Sao lại là con?” Hạ Úc Huân kinh ngạc.
“Mẹ! Mẹ cứu cứu Tương Nhu! Tương Nhu sắp chết!”
“Cái gì? Anh ta sao có thể chết? Con đừng vội, nói rõ ràng!”
“Tương Nhu vừa mới trở về, phun ra một miệng máu, sau đó liền ngã
xuống, con gọi thế nào cũng không phản ứng!” Tiểu Bạch nỗ lực tổ chức
ngôn ngữ.
“Bảo bối, bình tĩnh một chút, hẳn là dạ dày xuất huyết, trước đó cũng
xảy ra tình huống như vậy, anh ta có phải lại uống rượu hay không?” Hạ Úc
Huân hỏi.
Tiểu Bạch thò lại gần ngửi ngửi, đáp: “Dạ, có mùi rượu.”
“Tên này chính là đang tìm đường chết!” Hạ Úc Huân nguyền rủa một
tiếng, đè nén cơn giận hỏi: “Hiện tại trong nhà chỉ có một mình con sao?
Bảo mẫu đâu? Bảo an đâu?”
“Bảo mẫu buổi tối không ở bên này, bảo an con cũng không biết làm sao
để gọi bọn họ.” Tiểu Bạch khóc nức nở nói.