“Không phải bởi vì chị, cho dù hôm nay đứng ở chỗ này là một người xa
lạ, hoặc là một người giống ông già, em cũng sẽ không thay đổi chủ ý,
không phải là của em, em nửa phần đều sẽ không muốn!” Ngữ khí Nam
Cung Mặc chém đinh chặt sắt.
Lâm Na ở bên cạnh nghe sắc mặt trắng bệch, muốn nói gì lại thôi, biết
với tính tình con trai mình, mình nói cái gì cũng vô dụng.
Nam Cung Mặc yên lặng nhìn cô, nói: “Không phải em kiêng dè chị, là
chị đang kiêng dè em, nếu con riêng của ông già là người không liên quan,
chị sẽ lòng tốt nhường ra thứ vốn nên thuộc về chị sao?”
Hạ Úc Huân gãi gãi đầu, thôi đi, nếu là người không liên quan, nếu là
người một lòng cướp gia sản của Nam Cung Lâm, cô khẳng định là sẽ
không cứ như vậy mà nhượng bộ.
Nam Cung Mặc thở dài, bởi vì vẻ khó xử của cô, con ngươi thoáng qua
một tia ấm áp, nói: “Tóm lại, em có chuyện của em phải làm, chị không cần
trông cậy vào việc em sẽ trở về.”
Nam Cung Lâm vẫn luôn không nói chuyện nghe vậy mở miệng hỏi:
“Chuyện bản thân con muốn làm, là nói về làm cho cái công ty nhỏ bí mật
kia của con sao?”
Sắc mặt Nam Cung Mặc nghiêm túc, tựa hồ không nghĩ tới chuyện ông
sẽ chú ý đến mình.
Cậu cơ hồ có thể dự đoán được kế tiếp ông sẽ nói nói cái gì, lại không
nghĩ rằng trên mặt Nam Cung Lâm cũng không có vẻ khinh thường, ngược
lại hơi có chút tán thưởng nói: “Công ty kia của con, ta có chút hiểu biết, ý
tưởng không tồi, rất có tiền cảnh, con nếu thật sự có thể xác định nghiêm
túc làm, trái lại có thể bù lại chỗ khuyết của Thiên Lâm lúc mới xuất hiện,
nếu có yêu cầu gì cần hỗ trợ, cứ việc nói với ta, đương nhiên, ta dự đoán
với tính tình xấu kia của con cũng sẽ không mở miệng với ta!”