Tiếng thét chói tai của hai người hết đợt này đến đợt khác truyền đến.
Hạ Úc Huân làm lơ đôi uyên ương đang bị dọa sợ kia, lập tức đi đến cửa
sổ, một tay chống, sạch sẽ lưu loát mà nhảy xuống.
“A ——” Cô thư ký rốt cuộc không chịu nổi kích thích lien tiếp, hét lên
một tiếng hôn mê bất tỉnh.
Giám đốc thị trường trừng hai mắt cả người đều dại ra.
Đây là cái gì?
Người phụ nữ kia có phải bị bệnh tâm thần không a!
Nhảy lầu thì nhảy lầu, làm gì không đi lên đỉnh lầu, cố tình phải chọn
thời gian này, ở cửa sổ này?
Ngộ nhỡ bị dọa đến sau này cũng không cử động được hắn tìm ai nói rõ
lí lẽ đây!
Hạ Úc Huân theo ống nước bò đến tầng mười sáu, lặng yên không một
tiếng động mà mở cửa sổ phòng tổng giám đốc, tiếp theo ngừng thở, thật
cẩn thận dịch đến mặt sau ngăn tủ, ẩn núp tùy thời hành động.
Trước mắt Lạc Vi đang si mê mà vuốt ve thân thể Lãnh Tư Thần, nói:
“Tư thần, tư thần…… Anh muốn em có được không? Em thích anh như
vậy, yêu anh như vậy, yêu anh suốt bảy năm, anh biết rõ tấm lòng em với
anh, anh sao lại có thể cưới người phụ nữ khác? Em nơi nào kém ả tiện
nhân Bạch Thiên Ngưng kia? Nơi nào kém! Em biết, anh nhất định rất
muốn em đúng hay không…… Anh không cần nhẫn nại…… Em là của
anh…”
Lạc Vi cầm tay Lãnh Tư Thần, đặt lên phía trên mềm mại của mình.