Cô bé này sao lại giống một người đến vậy, một người phụ nữ anh chon
sâu tận đáy lòng nhiều năm rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu không trang điểm chỉ có nét
thuần tịnh ngây thơ, tựa như một dòng suối nhỏ chảy qua khe núi, khiến
tâm tình người khác thoải mái.
Khó trách cô có thể hấp dẫn ánh mắt Lãnh Tư Thần, ngay cả anh đều
không thể không thừa nhận, cô bé này thực đặc biệt.
Trên người cô có một cổ khí chất thực độc đáo, có lẽ ngay cả bản thân cô
cũng không biết, nhưng không biết như vậy lại càng tăng thêm lực hấp dẫn
của cô. Nam Cung Lâm thường tự kỷ cho rằng, anh có một đôi mắt giỏi về
phát hiện cái đẹp.
Nhìn dáng vẻ cô ngủ không an ổn, vẫn luôn nhíu mày lại, khi thì huy
động đôi tay nhỏ một chút, vẻ mặt quật cường mà bị thương kia nhìn khiến
lòng anh không hiểu sao bỗng nhiên co rút đau đớn.
Thình lình nảy sinh cảm giác thân thiết khiến Nam Cung Lâm nhịn
không được muốn đến gần cô.
Nhưng, anh mới vừa vươn tay, đã bị người nào đó đột nhiên từ giữa
không trung chặn đứng.
“Ông lại muốn làm cái gì?” Lãnh Tư Thần như dã thú bảo hộ lãnh địa
cảnh giác mà nhìn anh.
Nam Cung Lâm bất mãn mà bĩu môi, nói: “Động tác thật đúng là
nhanh…… Tôi cho cô bé nhiều máu như vậy, chạm một chút đều không
được?”
Lãnh Tư Thần mặt như sương lạnh, nói: “Máu của ông, tôi đã trả giá cao,
cho nên, cô ấy cái gì cũng không nợ ông, nếu ông vọng tưởng có ý đồ với