Khi đó tuổi trẻ khinh cuồng, anh quen lưu luyến bụi hoa, chưa bao giờ
tin cái gì không có người thì không thể, cái gì nếu nước ba ngàn sông chỉ
lấy một gáo, cho nên, năm đó anh vẫn không hiểu chấp niệm của Hạ Úc
Huân.
Thậm chí khi đó cảm tình với Hạ Úc Huân, cũng là vì tranh cường háo
thắng mà không cam lòng bại bởi Lãnh Tư Thần.
Thẳng đến bản thân tự mình trải qua, một khắc tâm như nước lặng kia,
mất hết can đảm khiến anh hiểu rõ, có vài người thật sự ai đều thay thế
không được.
Người ta nói phụ nữ là một trường học, Tần Mộng Oanh kia nhất định là
cấp bậc Harvard, hóa hủ bại vì thần kỳ.
Mộng Oanh, trở về đi! Anh sẽ cho em một ông xã hoàn mỹ nhất trên thế
gian này, cho Lạc Lạc một người ba hoàn mỹ nhất……
Chỉ tiếc, anh thay đổi như thế nào, cô lại nhìn không tới……
Nghĩ vậy, trái tim đau đến cơ hồ muốn nổ tung!
Âu Minh Hiên một quyền nện ở trên tường, cô gái đáng chết……
“Ba ba ——”
Đang đắm chìm trong hồi ức quá khứ Âu Minh Hiên bởi vì một tiếng
“Ba ba” giòn giã bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn lại trên
giường.
Lúc này, cô bé trên giường không biết đã tỉnh lại từ khi nào.
Tiểu nha đầu xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, sau khi nhìn rõ anh,
đôi mắt to trở nên vô cùng sáng ngời, đầy kinh hỉ, ngay sau đó lăn long lóc
bò xuống giường, đặng đặng đặng chân trần chạy về phía anh……