Còn có một câu, Tần Mộng Oanh không có nói.
Đối với một người chưa bao giờ để ý người khác mà nói, cô rời đi chỉ là
biến mất mà không phải mất tích.
“……” Âu Minh Hiên bị nghẹn đến á khẩu không trả lời được.
“Thứ hai, tôi cũng không phải muốn trốn anh, tôi ngụy trang bản thân chỉ
là không muốn một vài người quấy rầy đến cuộc sống của Úc Huân mà
thôi.”
Cô nói năng rất có khí phách, không chút nào ướt át bẩn thỉu, từng lời
từng chữ quyết tuyệt như lưỡi dao, từng đao tinh chuẩn mà cắm vào tim
anh.
Âu Minh Hiên cúi đầu, thấp thấp mà cười một tiếng: “A, thì ra em làm
tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến anh, lại nói tiếp, thật ra là anh tự
mình đa tình?”
Nói xong đột nhiên tức giận: “Tần, mộng, oanh! Em rốt cuộc có tim hay
không? Anh hệt như người điên tìm em 5 năm, suốt 5 năm! Cuối cùng em
cho anh một câu, mọi thứ của em, không liên quan gì tới anh? Một khi đã
như vậy, em vì cái gì phải sinh con gái của anh! Em nói thật đi!”
“Mẹ, Niếp Niếp muốn mẹ ôm, ba ba thật hung dữ……” Trong lòng
ngực, Niếp Niếp có chút kinh hoảng mà giãy giụa.
Âu Minh Hiên thấy dọa sợ con gái, vội vàng đè nén lệ khí trên người
xuống, ôn nhu nói: “Lạc Lạc, chú là ba con! Ba ba ôm con không được
sao?”
“Con tên Niếp Niếp, không phải Lạc Lạc…… Niếp Niếp muốn mẹ……”