Lãnh Tư Thần anh đừng cản đường tôi không được sao? Tôi tắm cũng
sạch, canh cũng uống, vẫn không có tin tức của Niếp Niếp, anh cái kẻ lừa
đảo này……”
“Ách, úc huân, chị đã tìm được Niếp Niếp, em đừng chạy loạn ra bên
ngoài!” Tần Mộng Oanh vội vàng nói.
“Khụ khụ khụ…… Gì? Chị Mộng Oanh, chị vừa mới nói gì?” Hạ Úc
Huân thiếu chút nữa bị nước miếng mình làm sặc chết.
“Chị nói chị tìm được Niếp Niếp rồi.” Tần Mộng Oanh lặp lại.
“Em em em…… Em có phải đang nằm mơ hay không a! Em nhất định là
đang nằm mơ rồi! Nhất định đúng vậy…… Ngao, Lãnh Tư Thần anh cắn
tay tôi làm cái gì?” Hạ Úc Huân đang ở bên kia di động gào.
Tần Mộng Oanh nghe được vẻ mặt bất đắc dĩ: “Em ở nhà đợi, anh một
lát liền trở về.”
“Khoan đã chị Mộng Oanh, chuyện rốt cuộc là như thế nào? Chị như thế
nào tìm được Niếp Niếp? Chị hiện tại không có việc gì chứ?” Cô rõ ràng
nhớ rõ chị Mộng Oanh đều bệnh không ra khỏi giường nổi mà……
Tần Mộng Oanh đang muốn nói chuyện, Âu Minh Hiên đột nhiên cướp
lấy di động của cô, hướng về phía microphone hung tợn mà nói một câu:
“Cô ấy không có việc gì, em vẫn là nên tự lo lắng cho bản than mình thì tốt
hơn, Hạ Úc Huân, em chờ đó cho anh.”
“Ách……” Di động sau khi cúp thật lâu Hạ Úc Huân vẫn còn đang
hoảng thần, nói: “Lãnh Tư Thần…… Tôi cảm thấy tôi cần phải vào bệnh
viện…… Tôi hình như thật sự xuất hiện ảo giác……”
“Không cần đi bệnh viện, anh cũng nghe rồi, là giọng Âu Minh Hiên.”
Lãnh Tư Thần nói.